Hạnh phúc với em tựa như đôi cánh nhỏ. Lãng đãng theo về miền vô định hư không
Hạnh phúc với em tựa như đôi cánh nhỏ. Lãng đãng theo về miền vô định hư không
Những ngày trời Sài Gòn lập đông
Gió nhè nhẹ từng hồi bay ngang vùng kỷ niệm
Em biết dòng an lành sẽ tan chảy miên man
Rơi theo từng ngọn cỏ
Rớt vào thinh không
Có dòng nào len qua cánh tay anh
Kịp giữ lại sưởi đêm đông lạnh giá
Lãng đãng theo về miền vô định hư không
Anh hỡi…
Có nơi nào rộn rã khiến xui em ở lại?
Nơi này ngập bóng tối và chở đầy gian dối
Xám hồn thơ buồn bã biết bao ngày!
Anh yêu dấu nếu một ngày em không còn ở lại
Thì có lẽ bến bờ kia nâng bước chân em rồi
Nụ hôn cuối
Gửi tay nguời giữ hộ
Nhìn nhau nghẹn lời
Cay đắng khẽ… chìm trôi
Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)